Thơ | NÉT PHẤN LỜI CÔ
Bàn tay cô giáo Mềm mại đưa nhanh Nét phấn thanh thanh Sáng ngời trên bảng.
Lời cô giáo giảng Ấm áp ngọt ngào Như lời mẹ hát Dạt dào yêu thương…
Lời cô mê say Chắp cánh em bay Tới những chân trời Quê hương mới lạ.
Mát trong lòng dạ Nét phấn lời cô Tất cả cho em Cuộc đời tươi mới.
TRẦN THỊ NĂM Giáo viên tổ Ngữ văn Trường THCS Huỳnh Thúc Kháng |
|
Thơ | CON ĐƯỜNG CỦA BÁC
Đêm đen nô lệ đọa đày! Dân nghèo lay lắt ai hay kiếp người? Thương đời Bác vượt trùng khơi Đi tìm chân lí khắp trời Á, Âu…
Bác qua bốn biển năm châu Nỗi đau nhân loại... nỗi đau dân mình...! Thấy bao cảnh ngộ thương tình Mà lòng phẫn uất bất bình màu da!
Một ngày trên đất nước Nga Mặt trời bừng sáng chói loà muôn phương Luận cương Người chỉ con đường Bác mừng rơi lệ, quê hương đợi chờ…
Bao năm xa Bác hằng mơ: Sao vàng năm cánh lá cờ tung bay Con đường Bác đến là đây ! Có Lê-Nin ấy người Thầy tự do.
Ngày đi Bác những âu lo… Bốn phương mờ mịt ấm no nơi nào? Ngày về lòng Bác vui sao! Ngọn đèn soi tỏ đường vào tương lai.
Vâng lời Bác, vì ngày mai Trùng trùng già trẻ gái trai theo Người Mùa thu năm ấy ra đời: Việt Nam - hai tiếng sáng ngời năm châu!
Điện Biên! vang cả địa cầu 75 - xuân ấy... rực màu cờ hoa! Non song một dải về ta Con đường của Bác - khúc ca khải hoàn.
TRẦN THỊ NĂM Giáo viên tổ Ngữ văn Trường THCS Huỳnh Thúc Kháng |
|
|
|
|
|