(Cadn.com.vn) - Ngày 14-3-1988, 64 người lính hải quân đã anh dũng ngã xuống khi đang thực hiện nhiệm vụ xây đảo Gạc Ma. 25 năm đã trôi qua, nhưng sự kiện đó vẫn là nỗi đau khắc khoải của những người mẹ mong nhớ con. 25 năm trôi qua nhưng bản hùng ca về vòng tròn bất tử tại đảo Gạc Ma năm nào vẫn còn vọng mãi...
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày làm giỗ liệt sĩ Lê Thế thì mẹ Trần Thị Huệ (P. An Hải Tây, Q. Sơn Trà, Đà Nẵng) lại mang thư con ra đọc. Bức thư ố vàng màu thời gian ấy với mẹ là kỷ vật vô giá, bởi đó là thứ duy nhất còn lại của anh Thế. Mỗi lần đọc thư là bao ký ức về đứa con đã hy sinh để bảo vệ biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc lại ùa về. “Nó thích đi bộ đội lắm. Trước lúc đi khám sức khỏe để đi bộ đội, vì trên mắt có một khối u nhỏ, sợ người ta sẽ không nhận nên nó đến bệnh viện mổ. Lúc được khoác trang phục bộ đội, nó hớn hở chạy về nhà khoe, còn nói “đi bộ đội về xây nhà cho má xong thì con mới cưới vợ”, nó hứa thế mà đi mãi chẳng về”, mẹ Huệ rớm nước mắt.
“Cam Ranh ngày 27-2. Mẹ thân yêu, con đã đổi vào Cam Ranh và ở đây khoảng một tuần là sẽ đi đảo Trường Sa, vì vậy bọn con ai cũng háo hức. Con chỉ mong mẹ giữ gìn sức khỏe, đó là điều con muốn nhất”. Khi viết những dòng này, chắc hẳn anh Thế không bao giờ nghĩ đó là lá thư cuối cùng gửi về gia đình.
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày làm giỗ liệt sĩ Lê Thế thì mẹ Trần Thị Huệ (P. An Hải Tây, Q. Sơn Trà, Đà Nẵng) lại mang thư con ra đọc. Bức thư ố vàng màu thời gian ấy với mẹ là kỷ vật vô giá, bởi đó là thứ duy nhất còn lại của anh Thế. Mỗi lần đọc thư là bao ký ức về đứa con đã hy sinh để bảo vệ biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc lại ùa về. “Nó thích đi bộ đội lắm. Trước lúc đi khám sức khỏe để đi bộ đội, vì trên mắt có một khối u nhỏ, sợ người ta sẽ không nhận nên nó đến bệnh viện mổ. Lúc được khoác trang phục bộ đội, nó hớn hở chạy về nhà khoe, còn nói “đi bộ đội về xây nhà cho má xong thì con mới cưới vợ”, nó hứa thế mà đi mãi chẳng về”, mẹ Huệ rớm nước mắt.
“Cam Ranh ngày 27-2. Mẹ thân yêu, con đã đổi vào Cam Ranh và ở đây khoảng một tuần là sẽ đi đảo Trường Sa, vì vậy bọn con ai cũng háo hức. Con chỉ mong mẹ giữ gìn sức khỏe, đó là điều con muốn nhất”. Khi viết những dòng này, chắc hẳn anh Thế không bao giờ nghĩ đó là lá thư cuối cùng gửi về gia đình.
Mẹ Trần Thị Huệ bên di ảnh của liệt sĩ Lê Thế...
Trường Sa tháng 3- 1988, biển trời lặng gió. Những người lính công binh lại khoác ba lô xuống tàu đi xây dựng các công trình trên các quần đảo Trường Sa. Nhớ lại thời khắc lịch sử, anh Phan Văn Đức (ở tổ 24 A, P. Mân Thái, Sơn Trà), người trực tiếp tham gia bảo vệ cờ trên đảo Gạc Ma trong sự kiện ngày 14-3-1988 kể: “Sau khi được về nhà ăn Tết xong, chúng tôi trở lại đơn vị ngay và nhận được lệnh lên tàu đi xây dựng ở đảo. Lúc đó tôi, Thế và những anh em Hòa Cường cùng đi trên tàu HQ-604, cùng tàu HQ 605, HQ 505 chở vật liệu xây dựng và những người lính công binh ra các đảo Cô Lin – Len Đao và Gạc Ma để thực hiện công việc thường ngày. Trong đêm 13-3, tôi cùng đồng đội đã tập kết vật liệu vào đảo và cắm cờ Tổ quốc khẳng định chủ quyền. Tình hình lúc ấy rất căng thẳng, tàu chiến của Trung Quốc liên tục uy hiếp nhưng anh em ai cũng kiên định “đảo của mình thì mình xây dựng, không có gì phải sợ”. Vào sáng 14-3, chúng tôi vẫn tiếp tục dùng thuyền nhỏ để chuyển vật liệu vào đảo. Khi ấy Phương và Lanh (liệt sĩ Trần Văn Phương và anh hùng quân đội Nguyễn Văn Lanh: PV) và những anh em khác nhận nhiệm vụ giữ cờ, còn chúng tôi thì đang kéo vật liệu. Bất ngờ lính Trung Quốc được trang bị súng ống đầy người, chạy xuồng máy vào đảo và họ xông đến giật cờ của ta. Lúc ấy, anh em đã tạo thành một vòng tròn, vây quanh lá cờ Tổ quốc để bảo vệ. Không giật được cờ, nên lính Trung Quốc đã nổ súng, sau đó là những loạt súng máy bắn thẳng vào chúng tôi. Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi chỉ kịp thấy tàu HQ 604 bị trúng pháo của tàu chiến Trung Quốc, rồi cũng bị trúng đạn. Lúc tàu chìm còn rất nhiều anh em trong đó, có cả Thế và những anh em Hòa Cường”, anh Đức nghẹn ngào. Những người lính từng chứng kiến sự kiện trên đảo Gạc Ma kể rằng, trận đánh giữ cờ trên đảo Gạc Ma ấy chẳng giống một trận đánh. Bởi vì người lính công binh của ta chỉ mặc độc chiếc quần đùi, tay không tất sắc, phải đối đầu với lính Trung Quốc được trang bị súng máy, lưỡi lê và pháo hạng nặng từ tàu chiến.
...và bức thư anh Thế gửi về cho mẹ, chỉ vài ngày trước lúc hy sinh.
Thông tin những người lính hy sinh ở đảo Gạc Ma nhanh chóng được truyền đi, lúc đó những gia đình ở Đà Nẵng có con em đi bộ đội ở Trường Sa như ngồi trên đống lửa. Đài đọc tên những chiến sĩ mất tích trong trận đánh đó, mẹ Huệ ngồi nghe mà lòng rối như tơ vò. “Đài thông báo có 74 chiến sĩ mất tích, tôi ngồi nghe đến người thứ 72 mà vẫn không có tên thằng Thế, đang hy vọng thì sau đó người ta lại đọc đến tên nó, tôi ngất đi mấy bận. Nhưng lúc đó tôi không dám lập bàn thờ vì vẫn hy vọng một ngày thằng Thế sẽ trở về”. Dù nghe đài thông báo như vậy nhưng mẹ Huệ và người thân của những liệt sĩ còn lại vẫn chưa tin rằng con em mình đã hy sinh, lúc nào cũng khắc khoải mong chờ. Anh Trần Mạnh Dũng, anh trai của liệt sĩ Trần Mạnh Việt nhớ lại: “Lúc hay tin Việt mất tích ở Trường Sa, ba tôi cứ bảo rằng “đài chỉ thông báo mất tích thôi chứ thằng Việt chưa có chết” vì thế lúc nào ông cũng hy vọng em tôi sẽ trở về. Nhà có đông anh em nhưng chỉ có Việt là đi bộ đội, ngày nó nhận nhiệm vụ đến đóng quân ở Cam Ranh, không hiểu sao gần đến giờ xe chạy thì nó quay về nhà, ôm ba nói “con đi lần này chắc lâu mới về, ba ở nhà giữ gìn sức khỏe”, không ngờ sau lần đó em tôi không về nữa”.
Bây giờ, nhiều người đã biết về 9 người lính ở Đà Nẵng đã anh dũng hy sinh trong sự kiện 14-3-1988 ở đảo Gạc Ma. Họ, những chàng trai Trần Văn Tài, Phan Văn Sự, Nguyễn Hữu Lộc, Trương Quốc Hùng, Lê Văn Xanh, Nguyễn Phú Đoàn, Phạm Văn Lợi, Trần Mạnh Việt và Lê Thế cùng với những người lính công binh khác đã kết thành vòng tròn bất tử ở đảo Gạc Ma. Tuổi 20 của các anh đã hóa thành những con sóng, ngàn đời vỗ yên dải cát vàng của Tổ quốc. Lau dòng lệ trên má, mẹ Huệ nói: “Tôi rất tự hào về thằng Thế, nó và đồng đội hy sinh vì biển đảo Tổ quốc”.
Không riêng gì mẹ Huệ, bao thế hệ người Việt Nam sẽ mãi tự hào về lòng quả cảm của 64 chiến sĩ hải quân, họ đã hy sinh quên mình vì chủ quyền biển đảo của đất nước trong ngày 14-3-1988, hóa thành tượng đài bất tử giữa đại dương...
Bây giờ, nhiều người đã biết về 9 người lính ở Đà Nẵng đã anh dũng hy sinh trong sự kiện 14-3-1988 ở đảo Gạc Ma. Họ, những chàng trai Trần Văn Tài, Phan Văn Sự, Nguyễn Hữu Lộc, Trương Quốc Hùng, Lê Văn Xanh, Nguyễn Phú Đoàn, Phạm Văn Lợi, Trần Mạnh Việt và Lê Thế cùng với những người lính công binh khác đã kết thành vòng tròn bất tử ở đảo Gạc Ma. Tuổi 20 của các anh đã hóa thành những con sóng, ngàn đời vỗ yên dải cát vàng của Tổ quốc. Lau dòng lệ trên má, mẹ Huệ nói: “Tôi rất tự hào về thằng Thế, nó và đồng đội hy sinh vì biển đảo Tổ quốc”.
Không riêng gì mẹ Huệ, bao thế hệ người Việt Nam sẽ mãi tự hào về lòng quả cảm của 64 chiến sĩ hải quân, họ đã hy sinh quên mình vì chủ quyền biển đảo của đất nước trong ngày 14-3-1988, hóa thành tượng đài bất tử giữa đại dương...
Minh Hà
(còn nữa)
Theo báo Công an Thành phố Đà Nẵng
Theo báo Công an Thành phố Đà Nẵng